1. Câu Chuyện Tâm Linh Thời Học Sinh

Chuyện xảy ra lúc mình còn đi học, như các bạn cũng biết ở quê thường nhà rất là thưa, và hồi đó không hề có bóng đèn điện như bây giờ, nên về đêm rất tối và người dân như mình rất ngại phải ra ngoài đường vào buổi tối, năm ấy là lúc mình đang chuẩn bị bước vào kì thi tốt nghiệp cấp 2 nên phải đi học thêm rất nhiều, số là nhà mình tới trường phải đi qua một con đường vắng tối thui, hôm đó cũng như thường lệ mình đang vi vu trên con xe chiến một thời trẻ trâu của mình với cái tên dân giã là” xe leo núi” với 2 cái càng như con trâu chỉa lên trời, cái thời ấy phải tiết kiệm lắm mình mới sắm được thêm cái đèn ”diamo” gắn trước đầu xe để tiện cho việc đi học đêm.

Thời gian ấy đúng vào mùa mưa nên hầu như ngày nào cũng có mưa lớn cả, bữa đó học xong trời mưa tầm tả mà mình lại quên mang áo mưa nên đành ngồi chờ tới khi tạnh mưa, mãi tới tận 8 giờ tối thì mưa mới dứt chỉ còn lất phất mưa phùn…thế là mình vội vàng dắt xe ra mà cắm đầu chạy..nhưng than ôi trời mưa thì cái đèn ” diamo” không hoạt động mới khổ chứ, cái đèn chứ chớp chớp mỡ mỡ đến nãn..nhưng biết làm sao giờ đành phải căng mắt ra mà nhìn, cũng may trời mưa nên chẳng ai ra ngoài đường nên mình cũng yên tâm không tông phải ai..còn đường khá tối và mình cũng hơi ớn ớn khi đường về có một đoạn khá âm u, đó là một cái mương được xây lên bằng những ống bề tống bắt ngang đường. Cách đó mấy trăm mét thì hoàn toàn không có người ở mà 2 bên đường toàn là cây dâu với bắp, mấy hôm trước có đèn nên mình cứ lao vun vút qua khúc này, hôm nay lại khác với cái đèn mờ ảo này mình không tự tin khi chạy nhanh vì sợ vấp phải đá lao xuống mương thì khổ, với lại mình cũng thường nghe bạn bè nói chổ này có ma

Hôm nay tự nhiên mình lại nhớ lại những câu chuyện ấy, khiến mình rất hồi hộp.
khi chạy tới khúc ấy, mình dừng xe lại, bao trùm lấy mình là màn đêm tăm tối với dàn hợp ca của ếch, dế và lâu lâu là tiếng cú mèo và chim heo kêu nảo nề… Mình liền nảy ra một sáng kiến đó là đợi có chiếc xe máy nào đó chạy ngang qua và mình sẽ bám theo nó thật nhanh, nhưng đợi quài đợi mãi mà chẳng thấy đâu, hix qua chổ này là về tới nhà mất rồi, nếu như bây giờ có điện thoại gọi người nhà ra đón thì sướng biết bao…

Đợi tầm 20 phút mình bắt đầu cảm thấy lạnh, chiếc áo trằng học sinh bị ướt mưa đang ngấm vào da thịt khiến mình run run…răng mình đang va vào nhau kêu lặp cặp, bỗng xa xa phía trước có ánh đèn hắt lên làm mình mừng muốn khóc, vội vàng chuẩn bị tư thế mình lấy đà để lao đi, khi chiếc xe chỉ còn cách một đoạn mình ước chừng khoảng cách mình và chiếc xe ấy có thể giao nhau ngay chổ cái cống, mình phóng đi như bay, nhưng mẹ kiếp…tự nhiên chuẩn bị tới giữa chiếc xe bống nhiên quẹo sang hướng khác, trời ơi mình toát hết mồ hôi nhưng đã đến nước này mình phải chạy tiếp chứ dừng ở đây không thể được, mình và chiếc xe vẫn lao vun vút nhưng khi vừa đến cái cống mình giật mình bóp thằng cả trước và sau khiến xe mình lảo đão mất thăng bằng, mình điếng hồn khi lúc nãy rỏ ràng mình thấy có một bà mẹ đội nón lá ẩm theo đứa con nhỏ ngay trước đầu xe mình, chân mình run lên khi nghĩ rằng đã tông chết người….

Nhưng không… lúc này mình đang dừng lại ngay chính giữa cống, chỉ một mình mình thôi không còn ai nữa… Không hề có bà mẹ hay đứa con nào cả, mình không thể đứng vững được nữa, chuyện gì đang xảy ra vậy kìa. Miệng mình cứng đơ không phải vì lạnh và là vì sợ, vì lúc này mồ hôi mình chảy ra như tắm, trong cái bống tối ấy tự nhiên từ dưới đất có một cái gì đó từ từ bay lên, nó trắng trắng… Mình cố gắng mở thật to mắt ra để nhìn, chết tiệt mình biết đó là thứ gì…đó là chiếc nón lá, một chiếc nón là đang lơ lững giữa không trung…. Mình thở gấp, mình không biết mình nín thờ lúc nào nữa, hơi thở mình dồn dập, mồ hôi mình chảy ra xối xả nhưng mình thấy lạnh lẽo vô cùng. mắt mình vẫn trợn tròn nhìn chiếc nón, và mình cảm giác như nó đang tiến rất gần đến mình..mình cố lùi lại nhưng không thể, dường như có sức mạnh vô hình nào đó giữ chân mình lại, tai mình ù lên chỉ nghe thấy những tiếng ” rù rù rù..” từ cõi xa xăm nào đó.....

Trời ơi nó tiến gần lắm rồi và mình bắt đầu ngửi thấy mùi nồng nồng hôi hôi hơn cả mùi chuột chết,bàn tay mình như bị thứ gì đó nắm chặt..mình cố gắng liếc nhìn xuống thì cảm giác thấy một bóng đen nhỏ xíu đang đưa tay lên nắm lấy tay mình và ngước đầu lên với đôi mắt cũng đen thui…mình cảm thấy nghẹt thở, trước mắt mình là một màu đen vô thức....mình rã rời tay chân và đôi mắt mình nặng trĩu.....mình muốn ngủ và từ từ đôi mắt mình không thể nào mỡ lên được.. mình từ từ khép mắt lại.....

Bỗng nhiên trong phút chóc một tia sét loé lên giữa không trung sáng lên một khoảng trời. Chiếc nón bỗng rơi xuống, chân tay mình được thả lõng…tai mình bắt đầu nghe lại được tiếng ếch nhái kêu, bản năng tự nhiên mình lấy hết sinh lực phóng lên chiếc xe lao đi như điên dại trong màng đêm, không ngoái đầu nhìn lại mình chạy thẳng về nhà…về đến nhà, thấy mình hớt hãi ba mẹ chạy ra hỏi xảy ra chuyện gì, lúc này trong ánh đèn, tay mình đầy sình và trên cổ mình cũng toàn sình hôi thối…dường như biết chuyện gì xả ra, ba mẹ vội vàng giục mình đi tắm và ngay tối hôm đó đã dẫn mình tới nhà một ông thầy có tiếng để xem giúp…ông thầy nói nơi ấy ngày xưa có một người phụ nữ mang bầu bị xe đâm chết, và hôm nay là ngày mình đi ngang qua nơi ấy hợp vong, hợp giờ, hợp tuổi với đứa con của người phụ nữ đó…nên người đó muốn kéo mình đi để con bà ta được đầu thai…Từ hôm đó mình không bao giờ đi ngang qua đó vào buổi tối nữa, ngay và ban ngày mình vẫn thấy ớn lạnh dường như có một thế lực vô hình nào đó đang dỏi theo mình…

2. Truyện Ma Ngắn Về Đứa Con Của Ông Bác

Cố là mình có duyện với cõi âm nên nhiều lần phải chứng kiến nhiều cảnh không hay cho lắm, nó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình rất nhiều… Từ cái lúc xém nữa bị ma kéo ở con đường vắng, mình sống nội tâm hơn trước rất nhiều… Mình luôn có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, nhiều lúc đang đi mình cứ có cảm giác thứ gì đó ngay sau lưng nhưng quay lại thì chẳng thấy đâu. Mình có một ông bác nghiện rượu và hầu như đêm nào ổng cũng say mèm… Bác mình có một người con mất khi còn rất trẻ, từ lúc ấy bác mình tìm đến rượu và mỗi lần say đều nói ” con ơi, bố xin lỗi con..vì bố mà con mới chết..con ơi” nói xong bác mình khóc rất tội, có một lần lúc ấy cũng tối rồi mình không ngủ được nên tính qua nhà bác chơi xíu rồi về ngủ, nhà bác mình cách nhà mình 2 căn nên mình vụt một cái là tới nơi rồi, nhà bác mình nằm sâu hơn mặt đường và muốn đến nhà phải băng ngang qua một con đường tối thui xung quanh là cà phê rậm rạp…

Hôm nay khác với mọi hôm, mình có cảm giác gì đó không an toàn xíu nào…hôm nay nhà bác mình ngủ sớm hay sao ấy, tắt đèn tối thui chỉ vẻn vẹn một chút ánh sáng heo hắt đằng trước nhà… Mình chán nãn định quay lưng đi về thì bỗng nghe tiếng nói nho nhỏ kèm theo tiếng khóc lóc, trách hờn từ phía nhà bác mình…tò mò cộng thêm sự quan tâm của một người cháu mình mới nhẹ nhàng tiến lên. Lạ thay mọi khi con chó Nana thính lắm kia mà, chỉ cần thấy bóng người là ó sủa inh ỏi mà hôm nay lại im thít vậy kia… Nhưng mình chả quan tâm thêm làm gì, điều mình quan tâm giờ là ai đang khóc thôi… Mình càng tiếng gần tiếng khóc càng lớn, lúc này gió bắt đầu thổi khiến những tán lá cà phê run lên xào xạt, mình cảm thấy lạnh lẻo hơn mọi khi…tới khi còn cách nhà bác mình vài tán cà phê nữa thì mình bỗng khựng lại, vì mình thấy người đó chính là bác mình đang ngồi trước hiên nhà, với chai rượu và một ngọn nến lập loè muốn tắt vì gió… Đó là thứ ánh sáng mờ ảo, u ám nhất… Lúc này mình không có ý định tới hỏi chuyện mà mình ngồi bệch xuống đất núp sau những tán lá để theo dỏi, bác mình cứ nhìn vào phía trước rời giơ tay lên như đang để tay lên vai một ai đó vậy…rồi lại bỏ tay xuống uống cạn ly rượu và ôm mặt khóc, lại nhìn về phía trước nói những điều gì đó mà mình không nghe được…tới khi bác mình chuẩn bị đưa tay lên rót tiếp ly rượu thì bỗng nhiên mình giật mình và toát hết mồ hôi khi chai rượu tự nhiên nảy lên rồi rớt xuống đất nghe cái” xoảng”…

Mình nín thở, tim đập thình thịch, rỏ ràng mình thấy bác mình chưa kịp đụng tay vào chai rượu kia mà..sao có thể như thế được chứ, rồi đột nhiên bác mình đứng dậy, tay giơ lên quơ quơ về phía mình…như đang cố gọi ai ai quay lại vây…bỗng nhiên mình có cảm giác có gì đó vừa đi ngang qua người khiến sống lưng mình lạnh toát, nổi hết cả da gà, miệng mình cứng đờ lại…rồi chừng vài giây sau mọi thứ lại trở lại bình thường…... Như có linh cảm xấu mình quay lưng lại nhìn phía sau…không hề có gì cả.. mình ngồi thừ một lúc và bỗng nghe thấy những tiếng chó sủa, rồi kèm theo đó là những tiếng chu lên ghê tợn…rồi cứ như thế tiếng chó chu kéo dài ra càng ngày càng xa và hướng đó là hướng dẫn ra khu nghĩa địa…sau khi mọi thứ dần trở lại bình thường, không còn cảm giác lạnh lẽo nữa mình mới để ý rằng nãy giờ cây nến đã tắt từ lúc nào…chỉ còn lại một mình mình trong đêm tối trước một căn nhà tối thui u ám..đầu óc mình trống rỗng ngỉ ngợi về những chuyện vừa xảy ra…mình thờ thẫn ra về bỏ lại bao điều kì lạ không có đáp án…

3. Phòng Trọ Ma Ám Thời Sinh Viên

Thời buổi kinh tế khó khăn, sinh viên chúng tôi lại càng phải tiết kiệm chi tiêu từng đồng. Tôi và 2 anh bạn cùng khoá là Nam và Minh quyết chuyển tới khu nhà trò rẽ tiền mới tìm được, căn phòng chúng tôi thuê là căn phòng giá rẽ nhất dãy. Căn phòng này nằm riêng biệt, cách xa dãy trọ cùng chủ 50m, và căn phòng chúng tôi nằm gần nhà vệ sinh chung của dãy, còn có 1 cái nhà vệ sinh dối diện nhưng bỏ hoang. Vì dãy nhà trọ này nằm khuất phía dưới dốc, xa khu chợ, trường học, cây cối lại hơi rậm rạp nên giá khá rẻ, đặc biệt chẳng hiểu tại sao phòng chúng tôi sắp thuê lại rẽ nhất, chỉ có 400k/tháng.

Khi dọn đến, chúng tôi ngạc nhiên vì phòng có khá nhiều đồ đạc có sẵn, phòng có cả 1 chiếc giường, bàn, và 1 chiếc áo sơ mi nữ màu trắng cổ viền đỏ của ai bỏ quên lại.Ngày đầu dọn phòng đến xong xuôi, chúng tôi đi tham quan các phòng trọ khác đánh tiếng với họ rằng mình mới đến, có gì giúp đỡ lẫn nhau. Các phòng trọ ban ngày thường cũng vắng, phòng toàn công nhân thuê, chỉ có vài người già và mấy đứa trẻ là có ở phòng, tất cả đều đi làm đến chiều tối mới về. Nhưng cũng may là đầu dãy trọ có 1 phòng sinh viên nữ thuê nên cũng đỡ buồn. Sáng hôm mới chuyển đến, chúng tôi lau dọn lại căn phòng, thấy cái áo sơ mi cũng đẹp nên tôi treo lại vào góc phòng,biết đâu bạn nữ chuyển phòng trọ quay lại lấy áo. Thằng Nam được phân công đi chợ nấu bữa trưa nay, tôi với Minh thì vòng qua chào chủ dãy trọ rồi lát ghé phòng 2 bạn nữ làm quen luôn. Bác chủ nhà mời chúng tôi vào nhà uống trà, rồi hỏi:
- Các cháu thấy phòng trọ thế nào? Ở được không? Ở lâu dài bác sẽ giúp đỡ cho về vài đồ dùng cần thiết.
[su_posts0″ tax_term="6″ tax_operator="0″]
Chúng tôi cảm thấy rất vui vì gặp được bác chủ nhà tốt bụng như vậy, tôi thưa:
- Dạ, chúng cháu cảm ơn bác, chắc chúng cháu ở đây ít nhất cũng vài tháng.Àh mà chiếc giường, cái bàn là của bác đặt cho phòng chúng cháu phải không ạ?.
Bác chủ nhà thể hiện nét mặt hơi ái ngại: "Mấy thứ đó của người trọ trước để lại, cháu coi dùng không được thì đem bỏ đi cũng được.
Tôi đáp: - Dạ không, đồ dùng vẫn còn tốt lắm bác, bọn cháu lau sạch lại là dùng rất thoải mái.
Bác ấy khẽ thở dài: "Ừ, thôi các cháu về lo bữa trưa đi. Mà này, Vài người ở đây có hơi nhiều chuyện, lại thích bông đùa trêu chọc, các cháu giao tiếp cẩn thận nha, đừng bận tâm nhiều họ nói gì, miễn mình sống tốt là được".
Tôi và Minh chào bác rồi ra về, thằng Nam cũng đã đi chợ về, nó đang hì hục nấu cơm. Chúng tôi bàn nhau ghé qua phòng 2 bạn nữ đầu dãy rồi hãy về ăn cơm luôn thể. Phòng 2 cô bạn khép cửa, tôi bước tới gõ cửa. Chờ một lát thì 1 bạn nữ tóc khá dài mở của ra, tôi cười chào:
- Chào bạn, mình tên Bình và đây là Minh, 2 đứa mới chuyển tới dãy trọ này sáng nay, qua ghé phòng bạn làm quen có gì học hỏi những quy tắc sống ở chỗ này để tạo quan hệ hoà nhã, trọ lâu dài. - Tôi cười cười trêu chọc.
Cô bạn cũng trạc tuổi chúng tôi cười rồi giới thiệu: "Mình là Nhung, cũng ở đây được 2 tháng à, mình ở với chị Tuyết lớn hơn Nhung 1 tuổi. Mời 2 bạn vào phòng chơi". Nhung lấy chai nước lọc mời chúng tôi uống rồi tiếp chuyện:
- Ở đây ban ngày mọi người đi làm cả nên rất yên tĩnh, ban đêm lại càng tĩnh lặng hơn. Àh mà 2 bạn ở phòng trọ nào vậy, hình như đâu còn phòng trống nhỉ!
- Bọn tớ ở phọng trọ cuối dãy, gần nhà WC đó, khi nào rãnh thì ghé phòng bọn tớ chơi cho quen.
- Hả, căn phòng đó hả???...
- Uh, căn phòng đó cũng khá tiện nghi mà giá thuê khá rẽ nữa, Nhung thấy sao?
- Àh, không có gì, các bạn là nam nhi, ở hai ba người thì chắc ổn.

Chị Tuyết đang nấu ăn dưới bếp nghe đến đây cũng lên góp chuyện: "Căn phòng đó hình như cũng 1 tháng rồi chưa có ai ở phải không Nhung? Hy vọng mấy đứa em mạnh mẽ, khí chất tốt tới đây ở để xua đi cái u ám ở đây".
- Dạ, chị yên tâm, bọn em vui tính, hoà đồng lắm, hi. Cũng gần trưa rồi, bọn em về ăn cơm, thằng Nam đang chờ ở nhà.
- Uh, các em về dọn phòng cho sạch sẽ đi cho thoáng mát.
Chúng tôi bước ra được một đoạn, để ý thấy 2 chi em họ vẫn đang liếc nhìn mình rồi bàn tán gì đó, đúng là cũng nhiều chuyện thật nhỉ, bác chủ nhà nói quả không sai. Bước vô phòng, thằng Nam đã dọn cơm xong rồi, tôi báo cáo lại tình hình khu trọ cho nó rõ, đặc biệt về 2 hotgirl đầu dãy trọ. Ba anh em, ăn cơm vui vẻ, rồi đánh một giấc ngủ trưa đến chiều.
Khi tôi thức dậy thì đã 17h rồi, chúng tôi ra tiếp tục dọn dẹp phòng rồi phát bỏ vài bụi cây xung quanh phòng. Căn nhà vệ sinh bỏ hoang đã bị khoá lại, đứng bên ngoài nhìn vô chỉ thấy được phần phía trên qua ô thông gió. Hai căn nhà về sinh đối diện nhau, phần đại tiện được xây cao lên nên ngồi lên đấy có thể nhìn ra ngoài thông qua ô thông gió và nhìn thấy nhà vệ sinh bỏ hoang.
Dọn dẹp xong, khoảng 19h tối, thằng Nam đi tắm đầu tiên, vì buổi trưa nó nấu cơm rồi nên tôi với Minh dọn cơm rồi tắm sau. Thằng Nam cũng là thằng nhát gan nhất trong 3 đứa, nó sợ ma nhất, ít khi nào tắm khuya, tối lại rủ xem phim ma cũng sợ vãi ra. Tôi với thằng Minh hay doạ nó cho vui phòng, được bữa cười sảng khoái. Nam vừa tắm xong bước vào bảo:
- Sao tự dưng đang tắm tao nghe thấy gió rít qua ô thông gió lạnh quá nên tao vô nhanh.
- Mày khùng hả, bọn tao đang nóng gần chết đây nè, koi mâm cơm bọn tao đi tắm nè.
Giờ này, công nhân họ cũng về rồi, khi nhà vệ sinh chung đầu dãy trọ kín thì họ xuống đây dùng đỡ. Nhưng mọi người đã đến dùng lúc 5h cả rồi, khi đi qua phòng chúng tôi, họ cứ nhìn nhìn, liếc liếc vào phòng , chắc có lẻ thấy chúng tôi lạ vì mới đến. Thèn Minh đi tắm trước, nó tắm nhanh hơn mọi khi rồi vào:
- Phòng tắm ở đây như có máy lạnh vậy, tao mới dội vài gáo nước mà thấy lạnh ngắt.
- Kì vậy bây, chắc tại ô thông gió lớn quá, mà gió ở ngoài tập trung thổi vào nên vậy, ở ngoài thấy bình thường à. Chắc cũng vì vậy mọi người tắm sớm hết là phải.
Tới lượt tôi đi tắm, tôi dội gáo đầu tiên thật sảng khoái, nước cuốn đi hết mệt nhọc và mồ hôi của một ngày dọn phòng mệt nhọc. Đến gáo thứ 5, tự dưng gió thôi rít rít cứ như mùa đông đến vậy, nghe tiếng gió như từ nơi hoang vu rừng sâu thôi đến vậy, lạnh thật, cả người cứ run run, tôi cũng vội chạy vô phòng.

Tôi sà vào mâm cơm cùng với bọn nó ăn tích cực. Ăn cơm xong thì cũng chỉ biết ôm lấy cái mấy tính mà chat chit, xem phim. Ở đây, mọi người cũng ngủ sớm nên đúng là càng yên tĩnh hơn cả ban ngày, phòng của 2 cô sinh viên nữ cũng thấy khép cửa, họ chưa ngủ nhưng cũng chẳng thấy động tĩnh gì, cũng không thấy qua thăm phòng chúng tôi như lời tôi mời lúc sáng. Khung cảnh đêm khuya ở đây cũng thật hoang vu, cứ như trong một bộ phim kinh dị vậy, tiếng ếch nhái kêu ngoài kia văng vẳng, lâu lâu các bụi cây lại rung lên soạt soạt vì gió. Với hoàn cảnh như thế này thì thưởng thức một bộ phim ma hay kinh dị thì thật tuyệt, tôi rủ thằng Minh và thằng Nam cùng xem.
Tôi bật bộ phim The conjuring mới ra lên, thằng Nam nhát gan nhưng nghe tôi quảng cáo và thách thức cũng tò mò xem cùng. Bộ phim rùng rợn với những cảnh giật thót tim ám ảnh lấy ba chàng sinh viên, người vẫn đang con run bần bật là chàng Nam. Hết phim cũng 23h30 rồi, chúng tôi cũng lo đi ngủ, mai còn tôi với thằng Nam còn đi học tiết đầu, thằng Minh mai tới phiên đi chợ nấu cơm.
Tôi chọc thằng Nam:
- Đi gửi tình yêu của mày vào đất gì thì đi trước đi, lát bọn tao đi xong rồi thì đừng có mà nín rồi làm mưa lụt trên giường nha bác Nam.
- Đùa à, bộ phim đó chỉ doạ con nít, tao chỉ sợ bọn bây đi sau lại không dám tối tè ra quần cho xem.
- Haha, ngon.Thôi đi đi ông nội!
Thằng Nam bước ra ngoài khoảng sân tối mịt chỉ có ánh đèn nhà WC le lói hắt lên cả cái WC bỏ hoang thật rùng rợn. Tôi thì vốn chỉ thấy lành lạnh với khí trời khuya này thôi, chứ bộ phim này thì chỉ để giải trí chứ trên đời này làm sao có ma. Ma mà có thì thật thì chắc những người chết oan có thể linh ứng báo thù rồi, những cái thứ tưởng tượng này làm phim thì doanh thu cao khỏi phải bàn. Đang ngồi tắt máy tính thì bổng dưng thằng Nam mặt tái mắt, miệng ú ớ thở hổn hển, khoá kéo quần chưa kéo lên chạy ào vào phòng, bọn tôi vội lại đỡ nó, lấy nước cho nó uống. Đây là lần đầu bọn tôi thấy nó sợ như vậy, không lẽ bộ phim với cảnh khuya vắng đáng sợ ám ảnh nó như thế, chắc đang tiểu tiện thì có con gì gây kinh động anh chàng thỏ đế này rồi, chắc là con dơi đêm thôi. Một lát sau khi hoàn hồn, Thằng Nam mới kể chuyện:
- Ma...Ma.Tao đang tiểu thì nghe tiếng rú từ phía ô thông gió nhà vệ sinh bỏ hoang, trời tối nên lúc đầu tao không thấy gì nhưng lúc ánh đèn hắt vào thì tao thấy một con ma tóc dài mặc áo sơ mi trắng hình như đang lè lưỡi treo cổ. Tao chắc chắn không phải tao ảo tưởng từ bộ phim đâu, tao dụi mặt nhìn kĩ lại thấy nó thò tay qua ô thông gió nên tao sợ quá chạy thẳng vào đây...
- Mày chắc không ảo tưởng chứ, lúc nãy tao có thấy con ma nào đuổi theo mày đâu. Lúc nãy còn nói hùng hổ lắm mà giờ bộ dạng thảm thương quá, haha. Thôi để tao ra doạ con ma đó trả thù cho mày, tao có nước thánh mà. - Thằng Minh trấn an nó.

Nghe nó kể cũng ớn lạnh thật, gió ở chổ này về khuya rít từng hồi cũng buốt quá, lại mới xem phim nữa nhưng đi hai đứa cũng chả sợ gì .Tôi với thằng Minh đi vệ sinh, vừa tiểu vừa liếc xung quanh xem sao, liếc vào ô thông gió WC bỏ hoang thử cũng chỉ thấy tối om, cái bóng đèn nhà vệ sinh đối diện đung đưa theo gió hắt vào lúc sáng lúc tối. "Bịch"... cái gì đó rớt xuống đất phía nhà vệ sinh bỏ hoang, bọn tôi giật mình, chẳng lẻ con ma nó treo cổ bị rớt sao? Liếc nhìn về phía đó, nhưng chẳng có gì cả. Sau đó, chúng tôi lại gần thì thấy có một sợi dây thừng to nằm gần cánh cửa nhà vệ sinh đã khoá. Chúng tôi nhặt lên và đem vô khoe với thằng Nam:
- Bọn tao mới doạ con ma của mày bỏ chạy rồi, nó để lại cái dây thừng treo cổ nè. Còn sợ hết? Ngủ đi rồi mai đi học.
- Bọn bây đi chung vậy chắc nó không xuất hiện đâu, tao còn thấy nó nữa chắc tao chuyển chổ trọ khác thôi.
- Trời, thôi lần sau không rủ mày xem phim ma quỷ nữa.
Tôi vắt sợi dây lên cái cây gần phòng định để mai cột làm dây phơi đồ. Rồi tất cả tắt đèn đi ngủ, chắc thằng Nam đêm nay khó ngủ hoặc gặp ác mộng rồi. Đêm khuya gió ngoài kia rít như tiếng người ta rú âm ỉ vậy, nhưng đêm đó cũng trôi qua yên bình.

Sáng hôm sau, tôi gọi thằng Nam dậy đi học, chắc gần sáng nó mới ngủ được đây. Bốn tiết học ngủ gục trên giảng đường cũng trôi qua, bọn tôi về căn phòng trọ mới. Đi ngang qua phòng 2 cô sinh viên đầu dãy trọ thấy chị Tuyết đang nấu ăn. Chị Tuyết gọi bọn tôi lại vào phòng chơi lát, rồi chị nói cứ ấp úng thế nào đó:
- Tối qua...mấy đứa em...có ngủ ngon không?
- Hi, không ngon sao sáng nay dậy đi học được chị. - Tôi đáp
- Uh, vậy tốt rồi. Có thấy gì lạ không?
- Dạ chị ơi, tối qua lúc đi vệ sinh, rõ ràng em thấy có con ma...hình như là một cô gái mặc áo màu sơ mi trắng, tóc thả che cả mặt đang treo cổ trong nhà WC, em kể lại nhưng 2 thằng cùng phòng bảo em bị ảo tưởng, đến giờ em vẫn còn nhớ như in chuyện tối qua. - Nam kể.
- Chị đừng nghe nó nói, tối qua bọn em có cùng xem bộ phim ma nên thằng gan thỏ đế đó mới bị ảo tưởng vậy, bọn em đã ra xem lại chổ nhà vệ sinh mà chẳng thấy con ma nào cả, nhưng lượm được sợi dây thừng.
- Dây thừng? Các em dẫn chị đi xem thử?
Bọn tôi dẫn chị Tuyết tới phòng mình chơi, thằng Minh đang thổi cơm thơm nức mũi. Tôi đến cành cây mình vắt dây thừng tối qua nhưng không có. Trên cây chỉ còn mỗi dây cỏ dại. Tôi hỏi Minh:
- Mày cất cái dây thừng tôi quá tao với mày lượm đâu rồi Minh?
- Tối qua tao tưởng mày vứt đâu rồi, tao có cất đâu.
- Lạ nhỉ, rõ ràng là dây thừng sao bây giờ là dây cỏ dại thế này?
- Chết rồi, vậy là nó vẫn ám chổ này rồi! - Chị tuyết sửng sốt nói.
- Là sao hả chị? Bọn em không hiểu.. - Chúng tôi cũng sửng sốt không kém...
- Là như thế này, một tháng trước đây ở chổ trọ này có một con bé sinh viên thuê cái phòng này ở, không biết nó bị thất tình hay sao mà treo cổ tự tử trong cái nhà vệ sinh kia. Từ khi chuyện đó xảy ra, chẳng ai dám thuê cái phòng này cả. Ông chủ nhà khoá luôn cái vệ sinh kia, mấy người ở đây cũng ít khi lui tới chổ này, nhưng buổi chiều phải chạy qua dùng cái nhà vệ sinh đối diện cái nhà vệ sinh bỏ hoang. Hôm ấy, có một chú công nhân về hơi muộn qua bên này tắm, cảm thấy gió buốt qua cửa thông gió lạnh quá, chú đứng lên bồn cầu nhìn qua ô thông gió thì thấy cảnh tượng như em Nam thấy tối qua vậy. Vài ba người cũng nghe thấy tiếng rên rỉ của con bé khi đi tắm muộn. Sau đó mọi người có thấp nhang, đốt giấy khẩn cầu rồi.Vì vậy nên cứ 5h chiều là tất cả đã tắm xong.Mấy em hồn vía có mạnh thì ở chứ ở không nổi thì nên chuyển sớm đi, con bé mà nhát ai đứng tim chết thì chắc mọi người cũng chuyển đi hết quá, tại bọn chị còn tiếc cái chổ trọ giá rẻ này.
- Thôi chị đừng kể nữa, kẻo thằng Nam nó chuyển trọ ngay bây giờ luôn mất. - tôi nói.
- Uh chị về chuẩn bị bữa trưa đây, các em cũng đừng bận tâm nhiều, chắc con bé cũng không làm hại ai đâu.
Chi Tuyết đã ra về, những để lại cho chúng tôi một đống suy nghĩ lẫn lộn. Tôi cũng nữa tin, nữa ngờ chắc có thể là ai chơi trò doạ moa mọi người thì sao? Từ bé đến giờ có gặp bao giờ đâu. Toàn thấy trong phim.Nếu có tối qua đã gặp rồi, mà mình chắc vía mạnh, ma quỷ không trêu chọc được. Chúng tôi thôi bàn tán lao vào ăn cơm. Buổi chiều đến cũng rất nhanh, hoàng hôn ở đây khá đẹp, không hoang vu như về khuya, thằng Nam đã chuẩn bị đi tắm rồi, nó làm sao dám để tắm khuya nữa. Nó tắm xong đem luôn cái thau giặt đồ vào phòng để tối còn đi tè, đúng là con nhát hết chổ nói. Thằng Minh cũng lo đi tắm sớm rồi, có lẻ nó cũng sợ ít nhiều từ khi nghe chuyện chị Tuyết kể. Bữa tối bắt đầu, hai thằng bạn thấy có vẻ lơ cơm, ăn ít hơn mọi hôm. Tôi chọc:
- Thôi nào, ăn cho no còn có sức khoẻ để thấy ma còn chạy kịp. Lát nó xuất hiện có mà đói run chân khỏi chạy nhá.
- Mày ăn nhiều lát đi vệ sinh nhiều rồi cũng gặp ở đó mà hí hửng. - Thằng Nam càu nhàu.

Tôi ăn nhiều hơn mọi khi, phải nói là no căng cả bụng. Ăn xong dọn cái đống chắn rồi tôi lại bật máy tính lên online, chat facebook. Đến giữa khuy bỗng dưng cái bụng cứ ọt ẹp, chắc bị gió lạnh với lại ăn no quá nó hành rồi.
23h25, hai đứa kia chuẩn bị đi ngủ, còn tôi phải ra WC giải quyết cơn đau bụng thôi. Bây giờ trong đầu chỉ nghỉ đến việc cho cái bụng xổ ra hết mới khoẻ thôi. Tôi chạy thật nhanh ra căn nhà vệ sinh, bước lên bồn cầu. Tôi nhắm mắt xổ đợt đầu tiên, cảm giác cứ như trút được một gánh nặng to lớn vậy, thoái mái quá. Sau đó, tôi mới bình thản ngồi chờ xổ đến khi hết đau mới thôi, tôi mở mắt ra nhìn thẳng thì thấy được ô thông gió của căn nhà vệ sinh bỏ hoang, vẫn một màu tối thui. Gió lạnh xộc vào rít bên tai, trong đầu tự dưng nhớ lại chuyện thằng Nam kể rồi chuyện chị Tuyết kể. Tôi cảm thấy ớn lạnh quá, rồi tự trấn an mình: "Trên đời này làm gì có ma, nếu có thì người đã chết có thể gặp nói chuyện với người thân rồi. Tôi nghĩ chắc ma cũng không muốn gặp tôi bộ dạng này đau, bốc mùi quá mà".
Tiếng gió rít nghe càng lạ hơn, nghe như tiếng rên, tiếng rú lên của một người đang lạnh lắm thì phải. Tôi cố lãng tránh những âm thanh xung quanh bằng cách lấy điện thoại ra lướt web. Đang lướt tới tin bóng đá thì, cái gì đó rơi lất phất trên vai và đầu tôi, đưa tay hất chúng xuống đất. Tôi tiếp tục nhìn vào màn hình điên thoại....AAAAA.....một búi tóc xoã xuống màng hình điện thoại, tôi thót ngay ra phía cửa rồi nhìn lên. Không nhìn rõ mặt nhưng một cô gái tóc xoã treo ngược trên đó mặt chiếc áo sơ mi trắng viền đỏ mà hôm tôi chuyển trọ đến có thấy.....Tôi sợ quá đạp cửa chạy tót vô phòng, tôi lay hai thằng bạn đang ngủ say tỉnh dậy. Kéo bọn chúng lại chổ cửa sổ nhìn ra nhà WC. Cả ba đứa há mồm nhìn thấy cái bóng áo trắng lướt từ nhà vệ sinh bên này sang nhà vệ sinh bỏ hoang, nó bay vào lổ thông gió. Cả ba đứa trùm mền nhưng thức luôn tới sáng.

Sáng hôm sau chúng tôi báo lại với ông chủ và dọn phòng luôn trong ngày. Ông chủ bảo cũng nghe mọi người kể lại nhưng chưa biết giải quyết như thế nào. Chúng tôi chẳng quan tâm nữa, ở được vài ngày mà đã mắc bệnh đau tim cả rồi.

Đọc thêm nhiều câu chuyện ma ngắn hay tại Vietnovel!

4. Bệnh Viên Kinh Dị

Cái hành lang hun hút. Tôi đã mỏi tay lắm rồi. Giờ thì ao ước giá có ai đến đẩy xe cho tôi. Nhìn xung quanh, tịnh chẳng bóng người, chỉ là một cái hành lang hun hút màu trắng ảo não và mùi đặc trưng của bệnh viện. Tôi muốn quay xe lại. Nhưng quay thế nào trong một cái hành lang bó hẹp, một bên là những khung cửa kính buông rèm trắng, một bên là gờ tường. Trên gờ tường có những ô thông gió. Tôi cố gồng tay để đu người lên nhưng chẳng bao giờ nhìn được ô thông gió ấy.


Bây giờ là buổi chiều. Buồn. Và lặng. Tôi đang định đi lùi. Nhưng xe lăn mà đi lùi thì mệt lắm. Tôi bỗng giật mình tò mò khi đã đi qua hành lang này. Có lẽ là hành lang cụt. Bỗng, tôi nghe lanh lảnh tiếng cười ở phía cuối hành lang. Tôi mừng quá. Bắc tay làm loa gọi:
- Có ai đấy không? Giúp tôi với!
Tiếng cười bỗng im bặt. Chừng 3 phút sau, tôi gọi tiếp. Chẳng có ai đáp. Tôi bực. Tôi tiếp tục lăn bánh đi. Tôi quyết vào xem ai đã cười. Để mắng họ. Tôi không thể chấp nhận được những loại người thờ ơ trước tiếng cầu cứu của người khác.
Bỗng lại nghe tiếng guốc. Từ phía cuối hành lang, tiếng guốc tiếng lại gần tôi. Một cô gái. Chừng 17 tuổi. Cô gái nhìn tôi rồi lặng lẽ tới sau xe. Cô đẩy xe cho tôi. Tôi bảo:
- Cảm ơn em!
Rồi hỏi:
- Em chắc không phải là bác sĩ ở đây.
Cô gái gật đầu.
Lại thêm một đứa bé xíu như trẻ sơ sinh. Tóc chưa có. Trần truồng. Đứa bé chập chững chạy lại. Tôi ngạc nhiên. Đứa bé gọi:
- Mẹ ơi!
Tôi càng ngạc nhiên hơn nữa, ngửa mặt ra sau nhìn cô gái. Cô cũng nhìn tôi. Rồi bỏ tay ra, bảo:
- Con ra đây làm gì?

Tôi bảo:
- Chị (tôi đổi cách xưng hô) cho cháu ngồi lên xe tôi này.
Cô gái nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi hỏi:
- Tại sao không?
Cô gái không đáp. Cô đưa tay bế đứa trẻ rồi lại đẩy tôi đi tiếp. Tôi ái ngại:
- Chị năm nay bao nhiêu?
- 18 tuổi – Cô gái đáp.
Tôi ngạc nhiên. Vậy mà đã có đứa con biết đi rồi. Không lẽ cô mang thai từ năm... 15 tuổi? Lại hỏi:
- Cháu nó bao nhiêu tuổi hở ... em? (tôi lại đổi cách xưng hô).
Cô gái mặt chẳng biến sắc.
- 8 tháng tuổi.
Tôi tròn xoe mắt.
- Mà nó đã biết đi???
Cô không đáp. Tôi đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Cô gái dừng trước một cánh cửa. Tôi ngước mắt lên nhìn, bỗng lạnh mình khi đọc được hai chữ Nhà Xác màu đỏ. Tôi quay lại thì chẳng thấy cô gái đâu nữa. Cả đứa trẻ sơ sinh. Tôi hoảng, muốn lui xe thì xe lại tiến. Cửa bị bật mở. Có khoảng năm sáu người nhảy lên giường vội vã. Chỉ có cô gái và đứa trẻ sơ sinh là đứng yên. Cô gái đi qua từng giường lay mọi người dậy. Cô nói:
- Chị này không phải là bác sĩ đâu.
Trên những chiếc phản đá, mọi người ngồi dậy. Họ gật đầu chào tôi. Tôi chỉ muốn ngất xỉu vì có người không có mắt, có người không tay, không chân. Họ hồ hởi:
- Đừng sợ, cô bé! Chúng tôi đã hiến các cơ quan của mình cho bệnh viện rồi.
Tôi cảm thấy ấm lòng hơn. Cô gái chỉ vào mọi người và giới thiệu tên, tuổi ngày mất, mất vì lý do gì. Đến cô, cô gái nói:
- Em tên là Tiểu My, học được gần hết năm thứ nhất tại chức Đại Học Ngoại Ngữ. Bị đụng xe và mất hôm 4 tháng 6 vừa rồi. Cách đây vừa chẵn 2 ngày. Em chết khi mang bầu được 8 tháng. Đó là hậu quả của những lần đi chơi đêm như... chị với hắn.
Tôi tròn xoe mắt:
- Sao em biết tôi...?
Cô gái cười:
- Cuộc đua xe trên đường Ngọc Khánh hôm Noel, chị quên là chúng ta đã đối mặt sao?
Tôi nhăn mặt. Phải rồi. Nhưng cô gái thì tôi thật không nhớ. Cô gái bảo:
- Sao chị lại bị gãy chân?
Tôi nhìn xuống bàn chân bị bó bột rồi thở dài.
- Tối hôm trước...
Bỗng tôi giật mình, ngước nhìn cô gái. Cô mặt lạnh như đá, mắt nhìn tôi như vô hồn. Tôi lắp bắp:
- Không lẽ... Không lẽ...
Hôm ấy, người yêu tôi đèo tôi. Ở đoạn đường Thanh Xuân, người yêu tôi đã đánh võng cho chiếc xe phía sau lao thẳng lên vệ cỏ phân giới đường. Lạy chúa, lúc đó tôi chỉ biết phá lên cười và giục người yêu bỏ chạy. Chiếc xe kia đổ. Có một cô gái ngã. Người yêu tôi bảo: "Anh ghét nó!".
Tiểu My nói, giọng đều đều:
- Đó là lý do vì sao em mời chị vào đây.
Tôi hoảng loạn thật sự. Tôi quay cuồng. Tôi thấy ngạt thở. Và tôi nhẹ bỗng. Tôi bước ra khỏi xe lăn. Ngoảnh lại, trên chiếc xe lăn, tôi thấy xác của tôi, khuôn mặt đang co rúm vì sợ hãi...

5. Tình Người Duyên Ma - Chuyện Tình Có Kết Thúc Buồn

Đêm dần về sáng, trời hây hẩy gió, gió sông mát rượi thổi vào những rặng cây ven bờ xào xạc. Mặt sông đầy nước, lững lờ từng đám lục bình trôi xuôi, ánh trăng sắp tàn mờ ảo trên từng tàng lá. Thằng Kha bơi chầm chậm cập mé sông, chiếc xuồng nhỏ chòng chành theo mỗi cái rướn người quăng lưới của nó. Đâu đó trong xóm có tiếng gà gáy, Kha buông lưới vào lòng xuồng, thở dài, đi chài gần cả đêm nay mà chẳng kiếm được bao nhiêu, nó đành về sớm kịp cho má nó đem cá bán buổi chợ sáng. Nhanh tay bơi, chiếc xuồng ngoặc vào bến sông, nơi có những tàn cây um tùm, đang đưa tay vẹt những cành lá cứ chực quất vào mặt, nó chợt nghe tiếng nói thì thầm cách nó vài bước chân. Bất giác, nó rợn người, nhớ lại câu chuyện ma ở gốc đa này mà mấy ông bà già hay kể, rằng ma hay xuất hiện vào những đêm khuya, lúc bến sông vắng vẻ. Tiếng thì thầm vẩn vang lên, thằng Kha quay sang, sống lưng ớn lạnh, tay chân run lên bần bật, thấp thoáng qua tán cây lá, dưới gốc đa già buông từng chùm rễ lòa xòa như tóc người là một bóng trắng. Cái bóng trắng đó từ từ quay lại phía thằng Kha, nó hoảng kinh, bỏ chạy, hai chân cứ ríu vào nhau, cảm giác phía sau lưng nó có thứ gì đó bám theo, lướt qua những lùm cây xào xạc…
Tiếng hót của lũ chích chòe, chào mào thánh thót mổi buổi sáng khiến ông Dương thấy tỉnh táo hẳn ra. Hơn bảy mươi tuổi thì chỉ có thú vui điền viên cùng lũ chim làm bạn. Ông nheo mắt ngắm mấy cụm hoa vừa nở còn đọng sương mai. Bà Dương vừa đi chợ về, chưa kịp bỏ giỏ xuống đã nói ngay:
– Ông biết thằng Kha con bà Năm bán cá không?
Không đợi ông trả lời bà tiếp luôn:
– Sáng nay nó đi chài cá về, không biết bị sao mà bệnh nằm liệt giường luôn. Mê sảng, nói lung tung hết. Nó nói là nó thấy ma đứng dưới cây đa ở bến sông đó. Trời ơi! Nghe nói mà tôi lạnh hết cả người…
Đang nói chưa dứt câu, thấy chồng lững thững bước ra sân, bà gọi với theo:
– Ông đi đâu đó?
– Tôi đi qua thằng Minh. Ông trả lời. Bà nhìn theo, vốn ông không thích nghe những chuyện hoang đường như thế này.
Vừa ra khỏi cổng ông Dương đã gặp ngay tên Lãm, mới sáng mà người gã đã nồng nặc mùi rượu, giương cặp mắt đỏ ngầu lên nhìn ông, gã cười khằng khặc:
– Chào chú Hai!
Ông Dương cười nhạt, hỏi cho có lệ:
– Không dám, sao mới sáng mà chú đã say thế này?
– Đời tôi chỉ có lúc say là vui chú à!
Nói xong gã nhếch mép cười, chiếc áo sơ mi phanh cúc để lộ bộ ngực trần vạm vỡ xăm trổ. Gã loạng choạng bước. Ông Dương nhìn theo, khẽ lắc đầu.
Cây gậy gỗ của ông gõ lọc cọc trên nền sân lát gạch. Mấy bụi hoa tường vi nở rộ, chập chờn ong bướm, ông đứng giữa sân trầm ngâm nhìn khóm trúc đào, những cánh mỏng manh rơi đầy gốc, cảnh xưa vẩn còn đây, nhưng người thì…ông thở dài rồi cất tiếng gọi:
– Minh ơi!
Trong nhà có tiếng trả lời, Minh bước ra, mắt nheo nheo vì tia nắng chiếu thẳng vào mắt.
– Bác Hai!
Ông Dương giật mình:
– Mày có bệnh gì không đó, sao ngó hôm nay mày ốm dữ, sắc mặt xanh xao lắm.
Minh lắc đầu:
– Con có bệnh gì đâu, tại mấy ngày nay thức đọc sách khuya quá nên thiếu ngủ thôi.
– Ừ, liệu mà giữ sức khỏe đó.
Ông thong thả bước đến bàn thờ thắp nhang, ông đưa mắt nhìn lên khuôn mặt người quá cố qua làn hương mờ ảo. Tai nạn bất ngờ đã cướp đi mạng sống hai vợ chồng em trai ông. Còn thằng Minh, cháu ông, may mắn sống được thì cũng chịu cảnh tật nguyền. Ông nhìn Minh đang loay hoay pha trà, cái nạng gổ thay thế một bên chân bị cụt đến gối.
Chiều muộn, hoàng hôn đã ngả sang màu tím sẩm, lũ côn trùng bắt đầu râm ran. Sông tràn đầy nước, gió đưa từng đợt vào lay từng đám rể dài của gốc đa già phất phơ, nhìn xa xa càng gợi lên vẻ kì dị, như mái tóc rũ rượi của cô gái, cảnh chiều quê đó thật buồn bã thê lương. Dưới gốc đa còn vương vãi những nén hương cháy dở, mùi hương trầm phảng phất. Tiếng người đàn bà lầm rầm khấn vái:
– Lạy cô, thằng con của tôi lỡ dại mạo phạm cô, xin cô tha cho cháu nó…..
Tay run rẩy, bà ta cắm nén hương dưới gốc cây, gió hiu hắt thổi, những chiếc lá đa rơi xuống, những cây nhang tắt ngúm, chỉ còn vương vít vài làn khói mỏng. Bà Năm hoảng hốt, có tiếng lá xào xạc, bà quay lại, thấp thoáng một bóng trắng như lưới đi trên mặt đất, bà sợ hãi, chắp tay cúi lạy lia lịa:
– Lạy cô…lạy cô… cô đừng quở….
Lúc bà ngẩn lên, không thấy bóng trắng nữa, xung quanh chợt yên ắng, chỉ có bà với bóng đêm dần trùm xuống.
Minh thơ thẩn ra bến sông, trăng vừa lên chênh chếch rọi ánh sáng lấp lánh xuống mặt sông. Giữa đường anh gặp Lãm, gã ta vẫn say, gờm gờm nhìn Minh. Gã nhìn theo cho đến khi Minh khuất sau đám cây lá um tùm. Đôi mắt đỏ ngầu vằn những tia máu.
Minh nhắm mắt hít thật sâu, gió thổi vào, luồn qua tóc anh mát rượi, từng đám lục bình trổ bông tím ngắt lững lờ, êm ả. Từ lúc bị cái tai ương khủng khiếp khiến anh mất cả gia đình và mất cả một bên chân. Số phận đã cho anh sống, sống mà như chết. Minh chán nản thở dài. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến anh gai người, mãi suy nghĩ, Minh không thấy phía sau lưng anh, một bóng trắng đứng tự bao giờ.
Minh quay người lại, giật mình, trước mặt anh từ đâu xuất hiện một cô gái. Cô nhìn anh chăm chăm, đôi mắt to tuyệt đẹp thật buồn. Mái tóc đen dài làm nổi bật làn da trắng nuột nà. Cô mặt một chiếc áo lụa trắng, tà áo phất nhẹ nhàng làm hình dáng nàng thêm mong manh. Hình ảnh đó gợi trong lòng Minh một nổi xao xuyến nhẹ nhàng, Minh bối rối:
– Cô là…
Cô gái lặng lẽ bước đến gần Minh, nhìn ra dòng sông:
– Sao anh hay đến đây vậy?
Giọng cô nhẹ nhàng, nghe như gió thoảng:
– Sao cô biết? Nhà cô ở đâu? Tôi chỉ mới về đây vài tháng nay nên không quen biết nhiều.
Cô gái quay lại nhìn Minh, đôi mắt cô còn mênh mông hơn cả dòng sông kia.
– Tôi là người ở đây, ngày nào tôi cũng nhìn thấy anh ra đây đứng rất lâu, anh đứng đây để làm gì? Anh không sợ à?
– Tôi thấy nơi này mát mẻ lại yên tĩnh nên ra đây ngồi hóng mát, nhà tôi ra đây cũng gần. Mà cô nói sợ, là sợ cái gì?
Cô gái cúi mặt, khuôn mặt dường như khuất sau mái tóc đen dài, giọng cô lạnh lẽo:
– Dân ở đây chẳng ai dám ra đây hết, nhất là vào buổi tối, vì họ sợ ma.
– Ma à? Minh cười.
– Anh không sợ sao?
– Không, vì tôi không tin.
Cô gái chợt im lặng, cô ngẩn lên nhìn đám rể đa đu đưa theo gió. Khuôn mặt cô chợt xanh xao, đôi mắt to như tuyền một tròng đen ma quái, từ từ quay lại nhìn anh, có tiếng cười khúc khích ghê rợn nổi lên, Minh hoảng kinh nhìn thấy nơi khóe miệng cô gái, một dòng máu từ từ chảy dài xuống cổ.
Minh muốn bỏ chạy nhưng không được, anh dựa hẳn người vào gốc đa nhìn cô gái đang từ từ bước đến gần. Người cô ta cứ lơ lững như không chạm đất. Cô gái từ từ đưa tay….
– Minh ơi…! Minh…
Tiếng ông Dương gọi bên tai:
– Sao mày lại ra đây ngồi, làm tao đi tìm mãi, vào nhà mau.
Minh ngơ ngác nhìn ông Dương, rồi nhìn xung quanh, xung quanh chỉ có cây cối và con sông về khuya đen ngòm. Mặt trăng khuất sau đám mây dày.
– Cô ta đâu rồi, bác Hai, bác có thấy một cô gái áo trắng đứng đây không?
– Mày nói gì? Tao thấy mày ngồi ngủ ở đây một mình, có cô gái nào đâu?
– Không, lúc nãy ở đây có một cô gái đẹp lắm, nhưng….cô ta…
Minh chưa kịp nói dứt câu thì ông Dương đã biến sắc mặt, ông vội vã:
– Về ngay, mày đứng đây không khéo lại trúng gió, về nhà với tao.
Đoạn ông hấp tấp dìu Minh về, hai người vừa quay đi thì trăng từ từ hé tỏa ánh mờ mờ, phía dưới gốc đa thấp thoáng bóng trắng cô gái xõa tóc vật vờ dưới những đám rễ dài nhìn theo.
Minh lên cơn sốt, ông Dương ngồi nhìn Minh thở dài:
– Từ nay mày đừng ra gốc đa đó nữa.
– Sao vậy bác? Minh chợt dừng lại rồi nói tiếp. Có ma à?
– Không. Ông Dương chợt thảng thốt. Đêm khuya gió lạnh mày ra đó không nên, mày bị trúng gió rồi đó, không thấy hay sao.
Minh nhìn ông Dương:
– Hình như ở gốc đa đó có chuyện gì phải không bác?
– Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi. Ông Dương thở dài. Trong xóm khi đó có một cô gái tên là Lụa, rất xinh đẹp. Bác nhớ cô ta có mái tóc dài đen nhánh. Cô Lụa gia đình gia giáo lại giỏi công việc nội trợ nên có rất nhiều người theo đuổi mối mai, toàn những mối giàu có. Nhưng cô lại chọn anh thầy giáo vừa mới về dạy ở trường làng. Họ yêu nhau, nhưng rồi đột nhiên khi họ sắp làm đám cưới thì người ta phát hiện ra xác người thầy giáo chết đuối dưới sông, cô Lụa đau khổ đến chết đi sống lại, ngày nào cũng ra sông ngồi khóc. Rồi vào một buổi chiều, cô ra bến sông rồi không thấy trở lên, ra tìm thì mọi người thấy cô đã trở thành cái xác không hồn, cô gái đã treo cỗ tự vẫn trên nhánh cây đa già.
Ông Dương trầm ngâm:
– Chuyện xảy ra lúc con còn chưa ra đời. Từ nay con đừng ra ngoài gốc đa đó nữa. Bác sẽ tìm người chặt gốc đa đó, để nó khỏi ám ảnh mọi người, ám ảnh nhà này.
Minh ngạc nhiên:
– Bác nói vậy là sao?
– Bác Út của con chính là anh thầy giáo trẻ trong câu chuyện bác mới kể. Là người em trai mà ba con thương yêu nhất. Vì chuyện đó mà bà Nội con đau buồn mà mất sớm, ba con cũng trở nên ít nói hẳn đi. Đó như một tai ương khủng khiếp giáng xuống gia đình.
Minh bất giác nhìn lên bàn thờ, di ảnh người quá cố, khuôn mặt của một người thanh niên trẻ, nhìn giống anh như tạc. Lòng anh chợt cảm thương cho người con gái chung tình.
Tối hôm đó trăng sáng, Minh đứng thắp nhang xong thơ thẩn nhìn ra ngoài, con đường dẩn ra sông sáng rõ như ban ngày. Chợt Minh nghe như có tiếng ai gọi, tiếng gọi vừa gần vừa xa, văng vẳng bên tai. Như người mộng du, Minh bước theo tiếng gọi đó, ra ngoài, men theo con đường đi đến bến sông. Dưới gốc đa, phất phơ vạt áo trắng, bóng cô gái đứng đó tự bao giờ.
Lãm đứng nhìn xuống bến sông. Hôm nay gã không say. Cho nên gã thấy sợ. Nhìn Minh đi xuống bến sông, gã không dám đi theo. Từ lúc Minh về đây, khuôn mặt của anh khiến gã nhớ lại những chuyện xưa cũ mà gã không muốn nhớ. Tội ác của gã, tưởng chôn vùi mà nay hiện lên trước mắt, khiến gã lo sợ. Gã không sợ Minh, mà gã sợ một thứ đã ám ảnh gã bao nhiêu năm qua, ngay tại gốc đa này.
Có tiếng cú kêu đêm, đêm nay gã Lãm lại đi theo Minh, đêm nay hắn say, con đường dưới chân trở nên khó đi. Hắn chửi thầm trong bụng, thằng què này sao đi nhanh thế. Chợt hắn dụi mắt, hoảng hốt, gã đã đứng dưới gốc đa tự lúc nào, từ chùm rể đa lòa xòa còn vương vào mặt hắn. Ánh trăng soi rõ cả một nén hương cháy dở, tỏa hương ngan ngát. Lãm rùng mình, từng con gió lạnh buốt thấu xương khiến cơn say biến mất, gã vội vàng định rời khỏi nơi đáng sợ này, thì…, đám rể đa cứ lòa xòa xuống mặt, Lãm đưa tay vẹt ra thì chợt nhận ra thứ mình nắm trong tay không phải là rể đa mà là tóc, tóc người, có thứ gì ươn ướt, nhơm nhớm rơi xuống chảy dài trên mặt gã, Lãm trợn mắt nhìn lên. Lủng lẳng trên đầu gã, xác cô gái thắt cổ trên nhánh đa, đôi mắt mở to, nhìn gã. Lãm thét lên, ngã vật xuống đất. Hắn cố đứng dậy để chạy nhưng chân cứ ríu lại, thế là hắn bò, bò thoát khỏi nơi đây. Tiếng rên rỉ vang lên sau lưng hắn, ngày càng gần, càng gần…xoáy vào đầu Lãm. Hắn điên dại nhận ra, nãy giờ hắn cứ đứng mãi một chổ, không đi được khỏi cái bến sông này. Hắn đập đầu xuống đất:
– Cô Lụa, cô tha cho tôi, tha cho tôi. Tôi biết tội của tôi rồi. Lãm thở dốc. Vì ngày xưa tôi còn trẻ người non dạ. Vì tôi yêu cô, nên tôi mắc tội lớn.
Có tiếng rít như tiếng răng người nghiến chặt, gã ngẩn mặt, lơ lửng trên mặt đất là cô gái, khuôn mặt xám đen khuất sau mớ tóc dài. Lãm tuyệt vọng chắp tay lại lia lịa:
– Cô tha cho tôi,….tôi biết tội tôi rồi… tôi giết anh Út, xin cô…tôi sẽ nhang khói cho hai người đến chết.
Ánh trăng lạnh lẽo như tiếng gằn trong cổ họng cô gái, hắt vào mặt Lãm là ánh mắt đỏ ngầu, người hắn cứng lại, đôi tay gầy guộc xanh đen đưa ra chạm vào da hắn lạnh ngắt, hắn ngữi thấy mùi tanh của máu hắn chảy xuống.
Minh như đang mơ ngủ, sự sợ hãi trong lòng anh chợt biến mất khi nhìn thấy cô gái vuốt tóc nhìn anh mỉm cười dịu dàng, nụ cười đó sao anh thấy thân thuộc lạ thường. Dường như trong một lúc anh quên mất mình là ai, dòng sông êm ả đong đầy ánh trăng, ươm màu lên những đám hoa lục bình tím. Họ đi dạo thong thả trên những con đường nhỏ, Minh thấy chân mình không còn tật nguyền, anh khỏe mạnh bước cùng cô. Màu áo trắng lấp lánh tinh khôi quấn quýt bên anh. Chợt đến cuối con đường, cô dừng lại nhìn anh, vẩn đôi mắt buồn đó, Minh toan hỏi thì cô lắc đầu đưa tay nắm lấy tay anh, anh rùng mình vì tay cô lạnh ngắt, bất chợt cô quay người từ từ bỏ đi, Minh cố níu nhưng không được, anh kêu lên…
– Mày tỉnh rồi hả con? Giọng ông Dương đầy lo lắng, Minh nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm trên giường.
– Mày sốt mấy bữa nay làm tao lo quá!
Minh đưa tay lên trán, những cơn mộng mị hư thực còn làm anh bồi hồi. Có tiếng kèn trống náo động bên ngoài.
– Có ai mất hả bác?
– Ừ, là thằng Lãm đó, không biết say sỉn miết rồi nó nghĩ quẫn hay sao mà treo cổ chết ở cây đa dưới sông. Mà tao dặn lần cuối, mày đừng ra đó nữa. Cảnh buồn dể khiến con người ta quẩn trí…
Minh thẩn thờ nhìn ra bến, sông nước dìu hiu… và chợt thấp thoáng dưới tàn lá, bóng dáng mong manh của một nụ cười dịu dàng, cùng đôi mắt buồn nhìn anh.

Đừng quên LIKE và FOLLOW Fanpage Vietnovel OriginNhóm tác giả Tinh Hội để cập nhập thông tin về việc viết lách và sáng tác các bạn nhé!